Bí ẩn suối nước Moọc
Ẩn dưới tán rừng già âm u, rậm rạp phủ kín những vách núi đá vôi cao vút, suối Nước Moọc như một viên ngọc bích trong vắt đầy bí ẩn mang đến hơi gió mát lành cho núi rừng Phong Nha – Kẻ Bàng (Quảng Bình) nắng cháy giữa những cơn gió Lào trong mùa hạ đổ lửa.
Ẩn dưới tán rừng già âm u, rậm rạp phủ kín những vách núi đá vôi cao vút, suối Nước Moọc như một viên ngọc bích trong vắt đầy bí ẩn mang đến hơi gió mát lành cho núi rừng Phong Nha – Kẻ Bàng (Quảng Bình) nắng cháy giữa những cơn gió Lào trong mùa hạ đổ lửa.
Lần đầu tiên chúng tôi đến suối Nước Moọc khi nơi này vẫn hoàn toàn hoang sơ. Sau một chuyến đi dài khám phá những hang động bí hiểm trong rừng quốc gia Phong Nha – Kẻ Bàng, suối Nước Moọc là điểm dừng nghỉ trên đường về. Dù đã mệt nhoài với cảnh ngủ rừng, dầm mưa, nhưng con suối với làn nước xanh ma mị quyến rũ khiến chúng tôi quyết định cắm lều ngủ bên suối thêm một đêm.
Hai năm sau trở lại, Nước Moọc đã thành điểm du lịch có bán vé vào cổng. Nước Moọc đón ánh mắt hoài nghi và bước chân thiếu hào hứng của chúng tôi bằng một con đường nhỏ ngoằn ngoèo xuyên qua rừng già và chiếc cầu xinh xinh bắc ngang dòng suối róc rách.
Nơi này thật lạ, nằm sát đường Hồ Chí Minh nhánh tây, giữa đất miền Trung bỏng cháy gió Lào, vậy mà chỉ đi vài chục bước chân là không khí đã thay đổi hẳn. Không chỉ dưới tán rừng rậm che bóng mát, ngay cả khi đứng trên những tảng đá lớn giữa suối, nắng vẫn chói chang trên đầu, gió vẫn ràn rạt thổi sau lưng, nhưng vẫn rất mát mẻ dễ chịu, như thể chúng tôi vừa lạc vào một miền đất khác và mọi nỗi hoài nghi ban đầu đều tan biến.
Đường vào suối Nước Moọc lúc xuyên qua rừng nguyên sinh rậm rạp với những loại cây quý đã được gắn biển, đề tên và những nhánh dây leo chằng chịt, lúc lại cheo leo trên những tảng đá lớn nhỏ lô nhô giữa lòng suối, lúc vắt vẻo ngang những chiếc cầu gỗ, cầu tre nhỏ xinh soi bóng xuống làn nước xanh thẳm.
Dòng nước trong vắt lúc len lỏi luồn qua khe đá róc rách êm ả, lúc lững lờ chảy bên những bãi đá cuội mang tên bãi Đào Tiên, bãi Tam Hợp…, lúc cuộn xoáy tung bọt trắng xóa gầm gào trên những dải đá ngầm phủ đầy rêu. Có lúc dòng suối bỗng bí ẩn lặn mất hút vào các kẽ đá, chỉ còn lại tiếng nước chảy rì rào vọng lên từ lòng đất, rồi sau đó lại bất ngờ tuôn trào như mọc lên từ một khe đá khác.
Chính sự bí ẩn ấy mà người đời đã đặt cái tên “Nước Moọc” cho dòng suối. Cái tên lạ lùng này có nghĩa là dòng nước “mọc” lên từ lòng đất, theo phương ngữ của người dân miền tây Quảng Bình đọc thành “Nước Moọc”, bởi nó bắt nguồn từ hệ thống sông ngầm bí ẩn chảy trong lòng các dãy núi đá vôi và là hợp lưu của nhiều đụn nước nhỏ “mọc” lên từ lòng đất như thế.
Không chỉ có màu nước xanh trong vắt, Nước Moọc còn quyến rũ với những cánh bướm trắng rập rờn khắp nơi. Bướm vờn đuổi trên ngọn cây, quấn quýt bên những khóm hoa dại, dập dờn trên mặt nước xanh thăm thẳm và đuổi theo bước chân, đậu cả lên vai áo, mái tóc của du khách.
Cứ mải mê đùa giỡn với những cánh bướm trắng, chúng tôi đã đến bãi tắm chính của suối Nước Moọc khi nào chẳng hay. Giữa bốn bề vách núi cao vút và tán rừng rậm rạp hiện ra một vùng nước rộng phẳng lặng như một mặt gương khổng lồ biếc xanh màu ngọc bích. Bị màu xanh đẹp đến nao lòng ấy mê hoặc, chẳng ai trong chúng tôi có thể cưỡng lại ước muốn được lao xuống đắm mình trong dòng nước mát thăm thẳm không đáy. Xa xa, vài người trèo lên những tảng đá lô nhô rải rác quanh suối, vừa khỏa chân xuống làn nước mát lạnh, vừa buông cần câu cá.
Mặc dù đã là điểm du lịch, nhưng suối Nước Moọc không có nhiều hàng quán, chỉ đôi ba căn chòi gỗ lợp lá ẩn mình giữa rừng cây. Bữa trưa được dọn trên những tảng đá bên bờ suối, với cá cua vừa câu được nướng thơm lừng trên ánh lửa than nhảy nhót cùng những hạt nắng lọt qua vòm lá xanh biếc. Sau bữa trưa, chúng tôi đứa thả mình trên chiếc võng dù mắc dưới bóng cây mát rượi, đứa đung đưa ngay trên những thân dây leo đan bện vào nhau chẳng khác nào chiếc võng treo trên những thân cây to, vừa soi bóng mình in trên mặt nước xanh biếc, vừa nghe suối reo thì thầm cùng những cơn gió dưới tán rừng xào xạc, mơ màng như thể mình đang ở chốn thần tiên.
Ngân Hà (Nguồn: Báo Lao Động)